Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Thứ 7 và những vũ điệu yêu thương

Tối thứ bảy quyết định không du hí bất cứ quán cà phê nào. Nhỏ ngoan ngoãn ở nhà gặm nhấm thứ cảm giác thiên hạ đặt tên là “cô đơn”. Chống chếnh vì một ít rượu vang nhẹ. Mềm lòng vì những bản tình ca buồn tự ngàn thế kỷ. Tại sao con người ta dễ đồng cảm với những nỗi đau hơn những niềm hạnh phúc? Bằng chứng là các bản tình ca bất tử với thời gian đều sầu lai láng. Có lẽ nỗi buồn khiến nhân loại xích lại gần nhau hơn. Cái đầu bé hạt tiêu của nhỏ căng ra như một dây đàn khi nghĩ về những điều vô thường ấy.

Ngả người ra ghế nhìn căn phòng vắng hoe vắng hoắc. Thứ bảy máu chảy về tim. Bạn bè nhỏ đã đi tìm một nửa thế giới còn lại với niềm tin sưởi ấm trái tim và nỗi cô đơn. Từ lâu nhỏ đã xem cô đơn như một người bạn. Và bằng một niềm tin rất sắt đá rằng, không gì trên trái đất này ngăn cản vực thẳm của cô đơn. Nhất là khi nghe những bản nhạc tình.

Thôi, nhỏ bật nhạc tận hưởng những khoảnh khắc không tên này.

Một điệu Vasle nhẹ nhàng êm dịu vang lên. Chân bắt đầu di di xuống nền nhà. Tâm trí hình dung lại từng bước nhảy. Đẩy cái ghế sang một bên... và xoay tròn... 1… 2... 3… Xoay... 1... 2... 3... Xoay...

Thật tuyệt vời vì lâu quá nhỏ vẫn còn nhớ như in nhịp điệu Vasle. Ngày xưa nhỏ thích Vasle lắm. Khi anh dìu nhỏ, bao giờ nhỏ cũng tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé mặc áo đầm voan trắng phết đất, giày cao gót lướt nhẹ nhàng bên chàng trai veston thanh lịch. Nhỏ bật cười vì những hình ảnh lãng mạn và đạp cả vào chân anh. Nhỏ thích cái cảm giác xoay vòng vòng đến chóng mặt, người chếnh choáng và bên cạnh luôn có một bờ vai để nương tựa. Như khi nhỏ uống một chút vang. Phải, rượu vang và những điệu Vasle…. Anh bảo Nhỏ rằng Vasle đòi hỏi người nhảy phải đủ say để những bước chân thăng hoa nhưng cũng đủ tỉnh táo để lướt đi nhẹ nhàng, điệu nghệ mà không va phải những đôi nhảy khác. Với nhỏ, anh là một nghệ sĩ.

Bật một bản tango. Vẫn cái cảm giác nồng nàn của ngày xa xưa.... Tango bao giờ cũng mạnh mẽ và cuồng nhiệt. 1....2... 3... 4...Trống ngực rộn lên hăng say cùng tiếng nhạc.

Những ngày trốn học Anh văn đi học khiêu vũ thật thú vị. Nhất là thứ 7 khi câu lạc bộ khiêu vũ trỗi nhạc. Phòng học Anh Văn của nhỏ cùng tầng lầu với phòng khiêu vũ. Tưởng chừng như hai gian phòng cách xa nhau thế không có chút liên hệ gì với nhau. Vậy mà tiếng nhạc len lỏi vào tận phòng học. Các khuôn mặt nhăn nhó vì mất tập trung, chỉ có mỗi nhỏ mơ màng tận hưởng. Lúc đó tay nhỏ di di trên bàn đếm một hai ba… không thèm để ý đến ai nữa. Đó là cái thói quen từ ngày nhỏ mới bước chân vào "nghiệp" Dance. Nghe bất kỳ bài nhạc nào cũng đoán xem là Tango, Rumba, Chachacha hay Vasle... Sau đó di di hai ngón tay trên bàn tập nhảy. Câu lạc bộ mở luôn phiên tất cả các điệu nên nhỏ có thể ôn lại tất tần tật... dĩ nhiên là Dance chứ không phải Tiếng Anh rồi. Lòng rộn ràng khó tả như bắt gặp những người quen thân cũ.
Một điệu cha cha cha vang lên khiến nhỏ phấn khích. Cha Cha Cha bao giờ cũng vui nhộn và phóng khoáng. Những bước chân dài nhịp nhàng và tự do làm sao. Một ngày mưa cũng tại câu lạc bộ nhà văn hóa ấy, nhỏ tan học Anh Văn. Mưa, chẳng ai buồn về. Tiếng nhạc Cha Cha Cha phát ra từ phòng khiêu vũ thu hút mọi người. Chân tay muốn hoạt động. Nhỏ nhờ cô bạn giữ giùm giỏ sách. Nhanh đến bất ngờ, nhỏ nhập vào hàng ngũ đứng sau cùng và thế là dance.... Let’s dance....Bất ngờ khi thấy anh cũng trong đám người cuồng nhiệt ấy… Nhỏ là thế, bốc đồng và đầy hăng say…

Khi nhạc chuyển sang điệu Rumba, nhỏ lặng lẽ ra khỏi hàng như chạy trốn. Nhỏ sợ khi ai đó mở nhạc Rumba lắm. Nó chậm và buồn và nhớ… Đây là điệu giành cho những cặp tình nhân chìm đắm và thăng hoa. Ánh mắt nồng nàn..Đôi chân lướt nhẹ như phiêu bồng chốn thiên thai. Nhớ lắm cái ngày xa xưa ấy… Anh đã mời nhỏ nhảy điệu này. Lồng ngực anh căng tràn đam mê. Nhỏ bị cuốn vào nhạc và anh… Cuộc tình như bão táp để mãi mãi sau đó không còn gặp anh. Cho đến bây giờ Rumba với nhỏ là miền quá khứ và cả nỗi đau. Nhỏ không nhảy với bất kỳ ai điệu nhạc mê hồn ấy. Nhỏ chỉ dành cho anh cùng miền ký ức ngọt ngào và cay đắng…

Lục lọi tìm bài hát có điệu boston. Ngày xưa nghe đến tên của nó nhỏ hoan hỉ lắm. Điệu nhảy ngộ nghĩnh như cái tên của nó vậy. Khi nhảy mọi người phải chĩa thẳng tay về phía trước và chân bước hùng hồn như ra trận. Hồi đó cặp nhảy của nhỏ và cô bạn cứ chơi trò chĩa tay vào nhau làm súng bắn túi bụi. Cặp nhảy của nhỏ phải di chuyển khắp nơi để tránh cặp đối phương.

Bây giờ mỗi lần đi ngang các trung tâm khiêu vũ, mắt lại ghé vào nhìn. Bụng bảo dạ ngày mai đăng ký học khiêu vũ lại nhé. Cuối cùng nhỏ đã không quyết định như thế. Đơn giản vì nhỏ sợ gặp mình của ngày xưa. Cô bạn nói mày định tôn thờ các điệu nhảy à? Nhỏ chỉ cười trừ....Tôn thờ cả quá khứ nữa chứ…

Kết thúc một ngày với những vũ điệu của ngày xưa. Có lẽ với nhỏ, quá khứ là miền hạnh phúc sưởi ấm nỗi cô đơn.
Song Hoàng Phương Trang

2 nhận xét:

  1. thik blog này vì mình cũng có tâm trạng same same thế này....cảm giác ngồi 1 mình uống rượu, nghe nhạc và mường tượng ra những bước nhảy.......thấy yêu quá khứ...

    Trả lờiXóa
  2. Một câu chuyện nhỏ, không ồn ào nhưng đủ thấm cho người đọc được gặm nhấm & thưởng thức cái vị ngọt đặc biệt của nó!

    Trả lờiXóa