Học 2 điệu Tango & Cha Cha Cha, bước Tiến thì cả lớp đi ngon lành, thầy cho chạy nhạc nhanh hay chậm gì cũng không xi nhê. Ấy vậy mà chỉ chuyển qua đi Lùi là i như rằng mới bước có 2 bước theo nhịp đếm (rất chậm) của thầy thì dù là học viên chú ý nhất cũng phải chào thua... đứng nhìn thầy đi mẫu lại. Không ai hiểu vì sao, chỉ than với thầy "sao bước Lùi khó quá". Thầy cười bảo: "Bước Tiến hay Lùi cũng như nhau, không có bước nào khó hơn bước nào đâu"...

Chu choa, thì ra là thế. Từ cái chuyện học nhảy thôi mà câu nói của thầy cũng khiến mình phải suy ngẫm. Càng ngẫm thấy càng tâm đắc. Té ra mọi lẽ trong cuộc sống cũng bắt nguồn từ những bài học giản đơn như thế. Nếu chỉ biết Tiến như một thói quen thì có lẽ sẽ không tránh khỏi bỡ ngỡ, lúng túng khi gặp phải cái gọi là Lùi. Và chỉ khi đã quen với Lùi rồi thì con người ta mới khám phá hết cái hay của bước Lùi cũng như có một điệu nhảy cuộc sống trọn vẹn.
Điệu nhảy có bước Tiến, bước Lùi. Cuộc sống cũng không phải chỉ toàn Tiến & Chiến & Thắng. Những kinh nghiệm xương máu cũng có được từ những thất bại cay đắng, những con người thành công cũng đã không ít lần kinh qua cảm giác mất mát một điều gì đó. Ừ, thì bước Lùi trong nhịp sống hối hả này vẫn toàn vẹn cái hay, cái đẹp riêng của nó...
Helen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét